Truyện ngắn: Cha nghèo

Đăng lúc: 5:12 pm, Ngày 25/03/2025

Hai cha con nhìn nhau qua song sắt. Cha hắn khẽ gật đầu, nụ cười hiền từ như ngày nào. Còn hắn, nước mắt tuôn như suối. Chưa bao giờ hắn thấy nước mắt của mình nhiều và mặn như thế.

Từ nhỏ, hắn đã khác biệt so với lũ trẻ cùng trang lứa. Trong khi chúng nô đùa, vui chơi thì hắn lại cắm cúi vào sách vở. Những con số, những công thức toán học, những bài văn dài.. tất cả đều khiến hắn say mê, như bị lôi cuốn. Cha hắn - một người nông dân chân chất, lúc nào cũng nhìn con với ánh mắt tự hào, dù ông chẳng hiểu gì mấy về những thứ mà hắn viết đầy vở. Ông chỉ biết rằng, con trai mình thông minh, và ông tin rằng một ngày nào đó, hắn sẽ thoát khỏi cái nghèo khó của làng quê này.
 
Mẹ hắn mất sớm, từ khi hắn còn nhỏ. Cha hắn, một mình nuôi con, đã dồn hết tình thương và hy vọng vào đứa con trai duy nhất. Ông làm lụng vất vả, từ sáng sớm đến tối mịt, chỉ để lo cho hắn có đủ cơm ăn, áo mặc, và nhất là có tiền đóng học phí, mua sách vở. Hắn biết điều đó nên từ nhỏ, hắn đã tự hứa với lòng mình rằng sẽ không bao giờ phụ lòng cha.
 
Rồi hắn thi đậu vào một trường đại học danh tiếng ở thành phố. Đó không chỉ là một ngày trọng đại đối với hắn và cha hắn, mà còn là ngày tưng bừng những lời chúc mừng, ngày vui của cả ngôi làng nhỏ bé của hắn. Cha hắn tuy nghèo, nhưng cũng cố gắng vay mượn khắp nơi, lo cho con mấy bộ quần áo mới, một chiếc vali mới, và cả một ít tiền để hắn có thể trang trải những ngày ở thành phố. Ngày hắn lên đường, cha đứng ở bến xe, nụ cười rạng rỡ nhưng đôi mắt đỏ hoe. Hắn vẫy tay chào cha, lòng đầy háo hức, nhưng cũng không khỏi chút bùi ngùi khi nhìn thấy dáng người cha gầy gò, đứng lặng lẽ giữa đám đông. Ngay thời khắc ấy, hắn thương cha vô cùng, thương cha vất vả cả đời, thương dáng vẻ khắc khổ của cha, thương cả những giọt nước mắt tiễn đưa cha vội gạt đi nhưng bị thằng con trai nhìn thấy.
 
Những ngày đầu ở thành phố, hắn rất hăm hở, lao vào học như sợ những con chữ biến mất. Hắn sống trong một căn phòng trọ nhỏ sáu mét vuông, có gác lửng nên tối tăm, ở đến bốn thằng thanh niên trai tráng. Song, hắn không quan tâm. Đối với hắn, sách vở và những giờ học trên giảng đường là hấp dẫn nhất. Thế rồi, thành phố với những ánh đèn màu, những chai bia đắng nghét, những điếu thuốc thơm khói bay ngùn ngụp, tiếng nhạc inh tai, dồn dập trong những cuộc vui thâu đêm dần dần cuốn hắn vào vòng xoáy của nó. Hắn bắt đầu xa rời sách vở, lao vào những cuộc chơi. Lúc đầu còn được bao được mời, nhưng "bánh ích đi bánh quy lại", cái sĩ của thằng đàn ông non choẹt khiến hằn cũng phải biết điều, mời lại, bao lại bạn bè từ cái hầu bao vốn eo hẹp. Tiền cha gửi lên, chẳng mấy chốc đã hết nhẵn.
Ông làm lụng vất vả, từ sáng sớm đến tối mịt, chỉ để lo cho hắn có đủ cơm ăn, áo mặc, và nhất là có tiền đóng học phí, mua sách vở. 
 
Một hôm, cha hắn lên thăm. Ông đi bộ từ bến xe đến trường hắn học, quần áo bám đầy bụi đỏ, đôi dép tổ ong đã cũ mèm. Hắn nhìn thấy cha từ xa, trong lòng dâng lên một cảm giác vừa thương vừa xấu hổ một cách khó tả. Nhưng rồi khi thấy hình ảnh nhếch nhác của cha, hắn nhăn mặt, nói: "Cha không cần phải lên đâu, cứ gửi tiền vô tài khoản là con nhận được". Rồi hắn đẩy nhẹ cha: "Cha tranh thủ về luôn đi cho sớm, chứ lát con phải đi công chuyện với bạn, mai mới về".
 
Cha hắn cười buồn, gật đầu rồi nhét vào tay hắn một phong bì có hai triệu bạc mà cha hắn vừa bán mấy tấn bưởi. Ông quay lưng đi, chợt hiểu. Ông cảm thấy hối hận khi không ăn mặc chỉn chu hơn, sạch sẽ hơn khi lên thành phố. Sinh viên của một trường đại học có tiếng không thể nào có một người cha tầm thường. Ông nghĩ vậy. Còn hắn, hắn cầm phong bì, khẽ xúc động, lòng chợt nhói nhẹ với một tiếng "hức" nhỏ phát ra từ hốc mũi, nhưng rồi hắn lại vội vàng quên đi cảm giác đó.
 
Hắn tốt nghiệp với tấm bằng loại khá, nhưng cái danh hiệu ấy chẳng giúp được gì. Hắn làm đủ thứ nghề, từ bán hàng khuyến mại đến làm nhân viên văn phòng, nhưng chẳng nghề nào giúp hắn thỏa mãn được những tham vọng của mình. Rồi hắn gặp được một nhóm bạn, chúng rủ hắn buôn đồng hồ Trung Quốc. Ban đầu, hắn do dự, nhưng rồi hắn nhận thấy đó là con đường dễ nhất để kiếm tiền, vốn ít mà lãi nhiều. Hắn lao vào, kiếm được kha khá tiền. Hàng thắng, hắn không quên gửi tiền về quê cho cha nhưng số tiền đó không đủ trả cho một bữa nhậu say bí tỉ những ngày cuối tuần. Vui chưa thỏa thì hắn bị bắt, bị kết án tù vì tội buôn lậu. Hắn trở về con số không. Cha hắn phải bán đất, bán nhà để cứu hắn, nhưng cuối cùng hắn vẫn phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.
 
Trong những ngày tháng tù tội, hắn nhận được tin cha ốm nặng. Lòng hắn quặn thắt, ân hận lắm, thương cha lắm, nhưng chẳng thể làm gì được. Một buổi chiều, khi hắn đang ngồi trong phòng giam, giám thị báo có người đến thăm. Hắn bước ra, và khi ngước lên, hắn thấy cha - người đàn ông gầy gò, lụ khụ và yếu ớt, mặc một bộ vest rộng thùng thình, đi đôi giày tây bóng lưỡng rẻ tiền nhưng không vừa chân. Cha hắn đã cố gắng ăn mặc chỉnh tề, để con trai không phải xấu hổ, dù bây giờ con trai ông chỉ là một người tù.
 
Hai cha con nhìn nhau qua song sắt. Cha hắn khẽ gật đầu, nụ cười hiền từ như ngày nào. Còn hắn, nước mắt tuôn như suối. Chưa bao giờ hắn thấy nước mắt của mình nhiều và mặn như thế. Hắn nấc lên liên tục khi nhận ra, dù mình có thất bại, có sa ngã thế nào đi chăng nữa, thì vẫn có một người luôn ở bên, không bao giờ từ bỏ hắn. Đó là cha hắn. Hắn thấy lồng ngực mình đau nhói. Tuy nhiên, hắn có biết đâu cũng trong những giấy phút ấy, cha hắn đau hơn gấp trăm ngàn lần.
 
C.N.Phước
duong2468@gmail.com

Đọc thêm các bài khác