Truyện ngắn: Phải duyên thì anh về với em đi

Đăng lúc: 5:12 pm, Ngày 22/03/2025

Có người nói chị bây giờ hóa khùng rồi, có người chép miệng nói thương chị lận đận, khổ vì tình. Nhưng với chị, cái tình ấy là thật, là duyên ngàn năm chị nguyện chờ.

Giữa cái nắng trưa tháng Ba cháy rát như thiêu, chị ngồi bên bờ sông, tay cầm cái nón lá quạt qua quạt lại, mắt đượm buồn nhìn dòng nước trôi lững thửng. Người ta nói sông dài cá lội biệt tăm, mà đời chị sao cũng giống con cá lạc mất hướng, trôi hoài không biết đâu là bến.
 
Hồi đó, chị còn là con Thúy Hiền mười tám, má hồng, tóc dài ngang lưng, giọng cười giòn tan. Cái xóm nhỏ ven sông này ai cũng thương chị, nhất là thằng Tư, con trai ông Bảy xưởng cưa. Tư không đẹp trai kiểu sách vở, nhưng cái nét chân chất, cái kiểu cười hiền khô làm chị xiêu lòng. Hai đứa quen nhau từ hồi còn lội sông bắt cá, bẻ trộm xoài nhà người ta. Tư hay nói: “Hiền ơi, sông sâu thì cá lội vô bờ, mình có duyên thì lấy nhau, chờ chi nữa!”. Chị cười, giả bộ nguýt: “Mới có mười tám mà, lo gì”. Vậy mà trong lòng chị, cái tình đã bén rễ tự lúc nào không nhớ.
 
Rồi một ngày, Tư qua nhà, tay xách con cá lóc to, đứng trước hiên ngập ngừng hồi lâu mới nói: “Ba tui tính cưới cho tui con gái nhà ông Hai ngoài thị trấn, Nhưng tui không chịu, tui nói tui thương Hiền rồi, Hiền tính sao?”. Chị nghe mà tim đập thình thịch, mặt đỏ lên, chỉ biết lí nhí: “Tùy… tùy anh thôi”. Vậy là thành duyên. Đám hỏi xong, gia đình hai bên tính qua mùa lúa sẽ cưới, để Tư còn sắm bộ vest, chị thì lo may áo dài.
 
Nhưng đời ai ngờ được. Một chiều mưa gió, Tư đi xe máy ra thị trấn mua thức ăn cho cá, bị một chiếc xe tải hất vô lề, đầu đập vô tảng đá người ta dùng để chặn cái bảng đèn quảng cáo quán bún riêu. Người ta chở xác Tư về ngay trong tối hôm đó. Chị nghe tin, khóc quá trời, khóc đến khản giọng, mắt mờ đi vì nước mắt hòa với mưa. Từ đó, chị không cười nữa, cái giọng giòn tan ngày xưa cũng lặng im như dòng sông sau cơn bão.
 
Mấy năm sau, má chị giục lấy chồng. “Con ơi, thằng Tư nó đi rồi, con chờ hoài sao hả con? Má thấy thằng Kiệt con bác Hùng thương con thiệt, hay là con lấy nó đi cho má yên lòng”. Chị Ba lắc đầu, giọng nhỏ xíu: “Má ơi, má hiểu cho con!”. Hiểu con gái nên má chị thở dài, không ép nữa, nhưng đêm nào cũng nghe tiếng bà cầu trời cho con gái đổi ý.
 
Kiệt cũng hiền, cũng chân chất. Kiệt không nói nhiều, thỉnh thoảng ghé nhà chị, ngập ngừng ba chuyện trên trời có mây, dưới sông có cá. Nói chung là những câu chuyện không đâu vào đâu, có mở mà không có kết, có đầu mà chẳng có đuôi, như tình cảnh của Kiệt với chị vậy, nói để có nói mà thôi. 
Có người nói chị bây giờ hóa khùng rồi, có người chép miệng nói thương chị lận đận, khổ vì tình.
 
Chị cũng quý Kiệt nhưng lòng chị đã nguội từ ngày anh Tư nhắn: “Có muốn ăn gì không, anh mua về cho em?”, hôm anh ra thị trấn mua thức ăn cá, rồi bị tai nạn. 
 
Một lần, Kiệt bạo gan hỏi: “Hiền, tui biết Hiền thương anh Tư, nhưng ảnh đi rồi, Hiền để tui lo cho Hiền được không?”. Chị nhìn anh, mắt hoe hoe, đáp: “Em cảm ơn tấm lòng anh, nhưng em vẫn chờ anh Tư, ảnh hứa sẽ về mà”. Kiệt ngẩn người khi nghe chị nói vậy, tưởng đang rất tỉnh nhưng lại như đang mê. Anh không nói gì nữa, nhưng từ đó ít ghé nhà hơn.
 
Thời gian trôi, tóc chị Ba đã điểm sợi bạc. Người xóm nhìn chị, ai cũng tiếc. “Con Hiền đẹp mà khổ!”. Chị nghe, chỉ cười nhạt.
 
Một hôm, tiếng con nít la dưới sông: “Tụi bây, coi kìa, có cái gì trôi kìa!”. Chị chạy ra, thấy tụi nhỏ vớt lên một khúc gỗ nhỏ, trên đó khắc mấy chữ nguệch ngoạc: “Tư + Hiền”. Tim chị thắt lại, nước mắt lăn dài. 
 
Cái khúc gỗ đó do chính tay anh Tư khắc bằng đuôi muỗng, khi anh ngỏ lời thương yêu và được chị đồng ý. Anh nói: “Bây giờ anh với Hiền cùng thả miếng gỗ này xuống sông, để nó trôi ra biển. Anh muốn cả thế giới biết hai đứa mình là của nhau. Hiền thấy ý này hay không nè? Anh tự nghĩ ra đó, hỏng có bắt chước ai đâu đó!”. Rồi mỗi đứa nắm một đầu miếng gỗ, thả xuống sông, nhìn nhau bẽn lẽn mà thấy vui lạ lùng.
 
Chị ôm khúc gỗ vào lòng, khóc nức nở: “Tư ơi, phải duyên thì anh về với em đi, sao nỡ bắt em chờ hoài vậy anh ơi…”. Mấy đứa nhỏ đứng quanh, không hiểu, cũng chẳng đứa nào dám lại gần.
 
Từ đó, chị Ba vẫn ngồi bên sông, ngày này qua ngày nọ. Có người nói chị bây giờ hóa khùng rồi, có người chép miệng nói thương chị lận đận, khổ vì tình. Nhưng với chị, cái tình ấy là thật, là duyên ngàn năm chị nguyện chờ. 
 
Kiệt giờ đã lấy vợ, có con, thỉnh thoảng đi ngang qua nhà, thấy chị ngồi đó, anh chỉ lặng lẽ chào, không nói gì thêm.
 
C.N.Phước
duong2468@gmail.com

Đọc thêm các bài khác