Tác giả loạt tình khúc "Không tên" quan niệm tình yêu là điều hiện hữu nhất dẫu đó là cuộc tình không được hồi đáp. Ông đã trải lòng về dịp tái ngộ khán giả Sài Gòn sau 42 năm.
Sau nhiều năm xa quê, ông cảm nhận tình cảm khán giả trong nước dành cho mình ra sao?
-Tôi vừa có chuỗi đêm nhạc tại Đà Nẵng, Quảng Ngãi, Quy Nhơn. Đây là những nơi mấy chục năm tôi mới ghé lại, thậm chí có nơi tôi đến lần đầu. Tôi ngỡ rằng nhạc Vũ Thành An thuộc thể loại nhạc xưa, sáng tác đầu tiên của tôi có tuổi đời ngót 50 năm. Thế nhưng, tôi rất bất ngờ khi đa số khán giả thưởng thức lại là những người trẻ, số người đứng tuổi khá ít. Đi đến đâu, tôi cũng được khán giả đề nghị được chụp ảnh cùng. Tôi ngạc nhiên khi ở tuổi này vẫn được đối đãi như một người mẫu (cười). Tôi cảm động và nghĩ rằng, khi mình viết nhạc từ trái tim, khán giả cũng sẽ đón nhận bằng cả tấm lòng.
Ngoài ra, tôi rất hạnh phúc khi có nhiều nhà hảo tâm đã đồng hành, cùng đóng góp vào hoạt động thiện nguyện của tôi.
Nhạc sĩ Vũ Thành An.
Dịp này, ông còn ra mắt sách Chuyện tình không tên. Vì sao ông quyết định kể về các bóng hồng của đời mình trong tác phẩm?
-Thuở trước, tôi từng nghe nhiều câu chuyện "huyền thoại" mà khán giả thêu dệt về tôi. Có người chưa từng gặp nhưng bảo tôi ở ngoài chân đi khập khiễng. Thực ra, tôi cũng chỉ là một thanh niên bình thường như bao người, lớn lên gặp nhiều thiếu nữ và yêu thương. Những kỷ niệm nảy sinh từ đó và được đưa vào trong các tình khúc không tên. Do đó, tôi mới viết cuốn sách như những mẩu chuyện có thật về cuộc đời mình về những người phụ nữ trong quá khứ. Trước đây, tôi thường tránh trả lời những câu hỏi về đời tư. Nhưng bây giờ, tôi đã hơn bảy mươi năm cuộc đời và thấy rằng đã đến lúc có thể kể lại tất cả.
Tôi xúc động khi biết cuốn sách đã được tái bản ngay cả khi chưa phát hành vì có nhiều người đón nhận. Có thể, độc giả thấy rằng trong những câu chuyện của tôi có bóng dáng của họ và các cuộc tình đã qua. Ai từng yêu có lẽ sẽ đồng cảm với tôi rằng: tất cả mọi thứ trên đời đều phù du, nhưng tình yêu là có thật. Nó rất mơ hồ nhưng cũng hiện hữu, nằm sâu trong trái tim mình.
Sau các cuộc tình đau khổ, ông tìm thấy sự lạc quan thế nào?
-Cuộc đời của chúng ta không phải lúc nào cũng là màu hồng, không chỉ có vàng mà còn có đá. Nhưng ta phải nhìn ra sắc hồng, ánh vàng để tìm thấy hy vọng, để sống tiếp. Có một thời, nhiều tác phẩm của tôi phản ánh sự đau buồn của những cuộc tình đổ vỡ. Khi chúng ta mới ngoài 20, chập chững bước vào đời, bao niềm tin đặt vào người mình yêu. Rồi đột ngột, họ bỏ ta đi, thành ra "anh biết tin ai bây giờ" (Bài không tên cuối cùng). Thế nhưng, tôi vẫn hy vọng: "Hãy cố vươn vai mà sống/ Tô son lên môi lạnh lùng" (Bài không tên số 5). Tôi vẫn hay nhắn nhủ với các bạn trẻ: điều đáng sợ là chúng ta không biết yêu ai, chứ không phải yêu mà không được đáp đền. Hãy giữ lấy tình yêu và quý nó. Với tôi, đã yêu ai rồi thì không nên chiếm hữu bằng được người mình yêu. Chỉ cần thấy bóng dáng của em, tôi đã mãn nguyện.
Tác phẩm Vũ Thành An - Chuyện tình không tên.
Ý thức được sự hữu hạn của đời người, tôi dành nhiều thời gian cho công việc thiện nguyện. Thu nhập từ tác quyền âm nhạc từ năm 2002 đến nay, tôi đều dành 100% cho quỹ từ thiện của mình. Tôi cũng lớn tuổi rồi, không có nhiều nhu cầu riêng cho bản thân. Nhưng tôi có niềm tin rằng: giúp đỡ người khác tức mình đang bỏ vào trong kho báu của mình ở bên kia đời. Đó chính là mình để dành cho mình, không mất đi đâu cả.
Mai Nhật/Theo VnExpress