Chứng kiến sự vất vả của mẹ, một thân nuôi 3 đứa con nên người phụ nữ mà “vua phim hài Hong Kong” yêu thương nhất trên đời chính là mẫu thân.
Ra đời trong một gia đình ngày nào cũng xảy ra những cuộc khẩu chiến của song thân, thậm chí nhiều lần chứng kiến cảnh bố đánh mẹ, đó là những kỷ niệm buồn thuở ấu thơ của Châu Tinh Trì. Thế nhưng sau này nhớ lại, anh lại kể bằng giọng hài hước. Không phải anh đã quên khoảng thời gian u ám, mà như từng chia sẻ, khi một câu chuyện buồn được diễn tả bằng thái độ lạc quan thì mọi thứ sẽ trở nên nhẹ nhàng và người trong cuộc cũng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
Tuổi thơ của Châu Tinh Trì có rất nhiều kỷ niệm nhưng anh chỉ thích chia sẻ chuyện vui với mọi người, trong đó fan nhớ mãi câu chuyện chiếc đùi gà.
Châu Tinh Trì cùng mẹ, chị và em gái thuở bé.
“Năm bố mẹ ly dị, tôi mới 7 tuổi. Một tay mẹ nuôi chị gái Châu Văn Cơ, tôi và em gái Châu Tinh Hà, khỏi nói cũng biết bà vất vả thế nào. Để có thể lo cho 4 miệng ăn, hằng ngày mẹ đi làm 2 công việc khác nhau. Biết mẹ cực khổ nên chúng tôi rất ngoan, nhất là tôi, thành tích học tập luôn khá giỏi nên bà cảm thấy an ủi.
Các con đang tuổi lớn nên dù khó khăn đến đâu, cuối tuần mẹ vẫn mua ít thịt cá về tẩm bổ cho 3 chị em chúng tôi. Lâu lâu có “cao lương mỹ vị” nên tôi nhanh tay gắp vào chén mình. Thế nhưng tôi lại ăn rất ít, nuốt 2 miếng cơm là đã chán nên bắt đầu bày trò. Tôi đưa tất cả thức ăn vào miệng ngậm, sau đó nhả ra. Dù rất thèm nhưng chị và em gái chẳng bao giờ dám ăn. Sợ bỏ phí, mẹ phải ăn phần thức ăn thừa đó mà không một tiếng rày la. Vi bà hiểu tôi là con trai, hiếu động, nghịch ngợm.
Châu Tinh Trì lúc 5 tuổi cùng chị gái Châu Văn Cơ.
Có một lần, mẹ mua về mấy chiếc đùi gà chiên thơm phức. Vừa ngồi vào bàn, tôi nhanh như khỉ, chộp lấy chiếc to nhất, lại còn nhúm mũi chọc quê chị và em gái. Chẳng may, đùi gà rơi xuống sàn nhà. Chưa bao giờ tôi thấy mẹ nổi giận như lúc ấy, bà lấy roi tét vào mông tôi mười mấy cái, vừa đánh vừa mắng: “Con có biết khó khăn lắm mẹ mới đủ tiền mua đùi gà cho các con ăn không? Mẹ đánh đòn con vì cái tội bướng bỉnh, hoang phí”. Phải đến khi chị và em gái ôm lấy tôi, 3 chị em cùng khóc, mẹ mới ngưng. Sau đó, mẹ lấy nước rửa sạch chiếc đùi gà, lại tiếc nên bỏ vào chén mình. Nhìn mẹ ăn mà tôi ứa nước mắt vì thương mẹ.
Buổi tối, mẹ kéo quần tôi xuống, lấy dầu xoa những vết roi hằn trên mông, nhỏ nhẹ: “Con có đau không?”. Tôi cười sung sướng, dù có đau cũng bảo đã hết. Mẹ lại hỏi: “Con còn dám phung phí như vậy nữa không?”. Tôi ngồi vụt dậy, giọng cứng rắn: “Nếu con không làm thế thì mẹ đâu có chịu ăn đùi gà. Lần nào cũng vậy, mẹ toàn nhường cho chúng con”. Mẹ trố mắt nhìn rồi ôm chằm lấy tôi, nước mắt lăn dài xúc động.
Châu Tinh Trì cùng gia đình trong khoảng thời gian xảy ra chuyện chiếc đùi gà.
Sau này dù đã đóng rất nhiều vai diễn khác nhau trên màn ảnh, nhưng với tôi, nhân vật đứa con trai thương mẹ, muốn mẹ cũng đươc ăn những món ngon bằng cách bày ra đủ trò là tôi thấy mình diễn xuất sắc nhất, dù năm ấy mới 7 tuổi, và chỉ có một khán giả duy nhất là mẹ”.
Nhiều năm sau, trong một chương trình truyền hình, mẹ Châu Tinh Trì nhắc lại chuyện này cũng rơi nước mắt: “Thật sự là khi ấy tôi cũng cảm thấy ngạc nhiên vì đứa con trai luôn là cậu bé ngoan ngoãn nhưng đến giờ ăn lại dở chứng bướng bỉnh”.
Châu Tinh Trì và mẹ sau khi anh trở thành "vua phim hài Hong Kong".
Anh Dương/Theo Zing