Ở tuổi 73, danh ca thấy mỗi ngày của bà trôi qua trong hạnh phúc vì được yêu thương và còn nhiều việc cần làm.
Bà đón Tết Mậu Tuất ở Mỹ như thế nào?
-Từ ba năm nay, khi chồng không còn để cùng tôi đón giao thừa, tôi cũng không giữ thói quen đi xa nhà vào những ngày này. Trước Tết, tôi cùng con gái đi chợ mua sắm, trang hoàng bàn thờ. Tôi không có quà Tết gì đặc biệt ngoài nồi cá kho tự tay chăm chút nấu, chia ra hộp rồi biếu tặng bạn bè, những người gắn bó với tôi. Tôi vui Tết cùng gia đình con trai, con gái, cháu nội. Cũng giống như mọi nhà, Tết với tôi là những ngày sum họp hiếm hoi của cả gia đình.
Tôi còn có thói quen đọc và gửi email chúc Tết mọi người. Sáng mùng Một tôi sẽ đi viếng và dâng hoa cho Đức Mẹ, cầu nguyện một năm mới an lành cho gia đình mình và mọi người.
-Ở tuổi ngoài 70, bà đón nhận những điều đến với mình mỗi ngày ra sao?
-Tôi luôn tạ ơn Chúa, tạ ơn cuộc đời vì ngoài thất thập còn được yêu thương, được rong ruổi khắp nẻo đường cùng các bạn trẻ. Tôi cho đó là hạnh phúc không phải ai cũng có được. Năm qua, tôi nhận được quá nhiều sự yêu thương của mọi người, nhờ thế mới tổ chức được một chuỗi đêm nhạc kỷ niệm 55 năm ca hát của tôi ở Việt Nam.
Tôi đón nhận mỗi ngày trôi qua trong hạnh phúc và chỉ mình tôi mới cảm nhận được trọn vẹn niềm hạnh phúc ấy. Đôi khi một mình cũng là hạnh phúc. Tôi đã tập có đời sống đơn giản, không đòi hỏi nhiều. Việc gì đến thì làm cho hết lòng, gặp ai đó thì vui cho trọn vẹn. Tôi không sợ thời gian và tuổi tác. Phần tôi và các con đã đầy đủ, tôi chỉ mong có thêm sức để chia sẻ nhiều hơn nữa đến những người kém may mắn hơn tôi, dẫu chỉ là một nụ cười.
Danh ca Khánh Ly và cháu nội.
Bà thường chiêm nghiệm gì về cuộc sống?
-Theo tôi, trời đất rất công bằng. Tôi nhận được thứ này quá nhiều thì sẽ mất đi cái khác. Khi chồng tôi mất cách đây ba năm, tôi tưởng mình gục ngã, cuộc đời khép lại nhưng nhờ niềm tin vào Chúa, nhờ những người bạn trẻ xung quanh, tôi được kéo ra khỏi cái chết chậm. Thay vì sống khép kín, tôi đến các nhà thờ, thăm những người già neo đơn, hát cho những người bất hạnh, ôm ấp những trẻ mồ côi... Tôi tìm được sự an ủi và niềm tin vào Chúa phục sinh, tôi đuợc sống một cuộc đời mới. Đó là chặng đường ý nghĩa nhất trên quãng đường đời thật dài mà tôi đã đi qua.
Tôi cũng là nghệ sĩ nếm trải đủ oan khiên, nghịch cảnh, bội bạc. Có những lúc chạnh lòng vì những nhận xét tiêu cực từ người khác. Nhưng bù lại, tôi thầm hãnh diện vì mình đã giữ được một chốn đi về hơn 40 năm. Tôi đã trải qua những cái buồn lớn nhất là mất cha, mất ông Sơn (nhạc sĩ Trịnh Công Sơn), mất chồng. Chẳng có cái buồn riêng nào lớn hơn nữa.
Năm qua, bà làm thế nào để có thể vừa lưu diễn vừa thực hiện những dự án nhân ái đồng thời chăm sóc nhà cửa, mảnh vườn của mình tại Mỹ?
-Tôi giật mình khi nhìn lại một năm qua. Ở mỗi công việc, tôi đều được bạn bè khích lệ, động viên và đồng hành với tôi. Ca sĩ Quang Thành giúp tôi có được những chuyến đi dài, tới được nhiều miền đất. Chuỗi show kỷ niệm 55 năm ca hát, tôi được các công ty giải trí tại TP.HCM và Hà Nội giúp đỡ, tạo cơ hội cho tôi tri ân các nhạc sĩ, còn khán giả đã cho tôi một đời sống tốt lành.
Cùng những người bạn đồng hành, năm qua tôi đã đến được các bệnh viện, mái ấm tình thương, nhà hưu dưỡng, dưỡng lão nghệ sĩ, trại trẻ mồ côi... để chia sẻ những bữa cơm tình thương, viên thuốc, giọt sữa... Tôi đã hát và kể cho sinh viên về quê hương chúng ta cần gìn giữ và phát triển.
Còn việc nhà cửa, vườn tược, đã có con gái đảm đương. Các con của tôi đều đảm đang và ủng hộ công việc của mẹ.
Bà gặp khó khăn gì trong quá trình rong ruổi tới các vùng miền?
-Để thực hiện mỗi dự án, chúng tôi cũng phải trải qua những vui buồn, khó khăn vì di chuyển qua nhiều vùng, giờ giấc không ổn định, sinh hoạt tối thiểu không phải lúc nào cũng dễ dàng... Sự đồng lòng, hỗ trợ của những người bạn làm tôi lúc nào cũng thấy ấm áp và có cảm giác cần đi tiếp. Tôi hiểu, thời gian của tôi không còn nhiều nữa. Đây là những cơ hội cuối cùng để tôi có thể thực hiện những điều tốt đẹp cho tôi và cho mọi người. Tôi luôn tin cha tôi, ông Trịnh Công Sơn và chồng tôi luôn bên cạnh tôi trên những bước đường. Hẳn họ cũng mỉm cười và chia sẻ với tôi.
Ai là người gần gũi, thân thiết nhất với bà hiện tại?
-Khi ở nhà, tôi bình yên và an tâm vì con gái quán xuyến mọi việc nặng nhọc, lớn nhỏ, biết quan tâm đến sức khỏe của mẹ. Mẹ con cũng hợp tính nhau, đều "tri túc thường lạc". Còn trong công việc, 10 năm qua tôi có ca sĩ Quang Thành giúp đỡ. Cậu ấy vừa như người con, vừa là đồng nghiệp, bạn tâm giao của tôi. Trước khi mất, nhà tôi gửi gắm tôi cho cậu ấy, vì ông ấy hiểu người vợ ngu dốt của ông không biết gì ngoài việc hát. Tôi chỉ mong được sống và làm những điều xứng đáng với tình yêu mọi người dành cho tôi.
Ước mong và dự định của bà trong năm mới?
-Như mọi người, tôi chỉ mong có sức khỏe để cùng các bạn của tôi tiếp tục đến những nơi cần vòng tay nhân ái. Tôi sẽ cùng ca sĩ Quang Thành thực hiện DVD thánh ca, góp một viên gạch nhỏ trong việc trùng tu Vương cung thánh đường Sài Gòn - Nhà thờ Đức Bà. Năm nay tôi định ra mắt tiếp hồi ký. Tôi cầu mong khán thính giả khắp nơi, đồng nghiệp, bạn bè của tôi có một năm mới tốt đẹp, mạnh khỏe và vạn sự như ý.
Huệ Vân/Theo VnExpress